Les Bleus: Từ trên cao nhìn xuống
Thứ tư, 16/06/2021 14:51 (GMT+7)
Không có gì bất ngờ, cả việc Paul Pogba nhận danh hiệu Star of the Match, lẫn chuyện ĐT Pháp thư thả lấy trọn ba điểm từ tay những người láng giềng Đức. Cả hai điều đó đều vô cùng xứng đáng. Tuy vậy, dường như chính vì thế mà những địch thủ sắp tới của Les Bleus lại có nhiều cơ hội để tự tin hơn...
1. Choáng ngợp, cảm giác đó thực ra lại có thể bắt đầu từ những ý niệm rất cụ thể, theo đúng nghĩa đen. Ví dụ, những hình khối lừng lững vượt trội của đối thủ, ngay từ lúc xếp hàng bắt tay chào nhau trên sân. Chiều cao, trên thực tế, luôn là một công cụ hữu hiệu để “chiếm tiện nghi” về mặt tinh thần, kể cả trong những giao tiếp ngoài phạm vi bóng đá.
AC Milan của Arrigo Sacchi lẫy lừng đã từng tận dụng điều đó, tận dụng khả năng “khủng bố tinh thần” trong tầm vóc hình học của bộ ba Van-Gu-Ri, để gieo rắc kinh hoàng suốt những năm cuối thập niên 1980. Và đến đầu những năm 2000, Claudio Reyna của ĐT Mỹ vẫn còn phải thở than: “Trông họ bước vào sân và cao hơn chúng tôi cả cái đầu, tôi có cảm giác như mình đang phải đối diện với những người khổng lồ vậy”.
Đó là anh nói về chính…ĐT Đức, những người đã thắng dễ dàng ĐT Mỹ tội nghiệp của anh ở cả World Cup 1998 và World Cup 2002.
2. Đêm qua, Pogba và đồng đội mới là những người khổng lồ, theo nghĩa đen. Một cách đơn giản, nếu không có tầm nhìn vượt hẳn lên khỏi trùng vây áo trắng ở phút 20 đó, chưa chắc đường chuyền trivela đổi cánh của anh đã “ảo diệu” đến thế.
Nhưng, câu chuyện về tầm vóc theo nghĩa đen ấy, dù đúng với Pogba, Rabiot hay Varane, thì lại không thể áp đặt khiên cưỡng cho Kante hay Griezmann. Sự choáng ngợp ở đây, mà Die Mannschaft thể hiện bằng những sự vùng vẫy bạc nhược và vô hồn không thể biện hộ, phải chăng xuất phát từ khoảng cách giữa hai vị thế: Vị thế của “đương kim thiên tử”, và vị thế của những kẻ phải rời cuộc chơi ngay sau vòng bảng World Cup 2018?
Bởi vì, cho dù Joachim Loew đã cạn kiệt ý tưởng đến mức độ nào, thì người Đức – với những cái tên có thừa âm vang kiêu hãnh như Kroos, Neuer, Mueller, Gundogan, Kimmich… - vẫn có thể ép Les Bleus phải thực sự tăng tốc, thực sự nỗ lực, thực sự nghiêm túc để có được ba điểm, chứ không phải là ung dung khải hoàn theo cách “bất chiến tự nhiên thành” như những gì vừa khép lại.
Và vì nó khép lại theo cách ấy, nên cũng sẽ có không ít những ánh hào quang bị khúc xạ quá mức, có thể tạo nên những hình dung sai lệch về hiện thực. Hiện thực, như trên bảng tỷ số chung cuộc hiển thị, là điều đang bị che phủ bởi khá nhiều ý niệm cảm tính: Les Bleus chỉ đứng cao hơn Die Mannschaft với khoảng cách mong manh là một bàn duy nhất. Vấn đề là, cuộc chơi vẫn khép lại theo đúng cách ấy.
3. Sẽ luôn chỉ còn là giả thuyết ngụy biện, việc nếu thực sự muốn tăng tốc để nới rộng khoảng cách, liệu các học trò của Didier Deschamps sẽ thành công hay thất bại. Điều đó đã không diễn ra, vì lý do này hay vì lý do khác, và không có cách nào kiểm chứng. Tất cả đều chứng kiến ĐT Áo Lam chơi ung dung nhàn nhã thế nào, nhưng tất cả cũng đã thấy họ buộc phải bằng lòng với cách biệt tối thiểu – điều khó mà tin được là đã đáp ứng đủ kỳ vọng, đặc biệt là khi chưa ai nghe thấy tiếng còi mãn cuộc.
Không có gì oan ức, khi VAR không thừa nhận pha lập công đã được chờ đợi đến thế, của Karim Benzema. Cả anh lẫn Mbappe đều đã việt vị. Lý do để cả hai việt vị, thật đáng tiếc, lại là một động tác thừa của Paul Pogba. Động tác thừa ấy lại không phải lần duy nhất ngôi sao của trận đấu thực hiện, trong cả 90 phút.
Không ai có thể phủ nhận những kỹ năng của Paul Pogba. Nhưng, có một điều thế này: Nếu anh có 13 lần thắng tranh chấp tay đôi, nhiều nhất trận, thì anh cũng có 7 lần thua, nhiều nhất bên phía ĐT Pháp.
Ở một cuộc đọ sức khác, một trong bảy lần vấp ngã đó hoàn toàn có thể tạo nên những rắc rối không đáng có. Và trước một đối thủ khác, việc Les Bleus không thể nhân đôi cách biệt nhằm đóng hẳn trận đấu lại cũng vậy.
Thành bại, không chỉ trong bóng đá, đôi khi được quyết định từ những chi tiết nhỏ. Từ sự tỉ mỉ và chỉn chu. Từ thái độ tập trung và cách tiếp cận nghiêm túc. Từ việc đặt chân xuống mặt đất, để nhìn đối phương rõ hơn ở góc nhìn ngang bằng, chứ không phải phủ tầm mắt từ trên cao xuống, và thấy tất cả đều nhỏ bé.
Dư vị liều thuốc đắng từ tay Bồ Đào Nha trong trận chung kết EURO 2016, ngay tại Stade de France, vẫn còn nguyên đó. Trong khi, Pogba cùng các vệ tinh cũng còn xa mới sở hữu một thứ “khí thế bức người”, như thời “thịnh trị” của Zidane và Didier Deschamps.