Harry Kane: Sinh tử trong ánh mắt nghi ngờ
Chủ nhật, 27/06/2021 16:05 (GMT+7)
Đêm 29/6, Harry Kane sẽ bước vào một trong những trận đấu quan trọng bậc nhất sự nghiệp của anh dưới những ánh mắt của nghi ngờ, với khuôn mặt lạnh băng và dường như không hề hoang mang, như thường lệ.
Đã quen với nghi ngờ
Trận Anh thắng CH Séc, Kane bỏ lỡ một cơ hội rõ ràng ở cự ly chỉ khoảng 7 mét. Trước đó, anh cũng sút chệch cột trong trận thắng Croatia ở khoảng cách và vị trí tương tự. Trận gặp Scotland, Kane bị thay ra, lầm lũi đi vào đường hầm dưới cơn mưa. Một hình ảnh không thể phù hợp hơn để mô tả tình thế của tiền đạo CLB Tottenham lúc này. Anh đã trải qua 4 trận liên tiếp và 330 phút không ghi bàn cho đội tuyển Anh.
Nhưng với Barney Roney, một ký giả quen thuộc của Guardian, thì những gì xảy ra dù rất giống một thảm họa, lại không phải là điều gì quá xa lạ với Kane. Roney viết: “Có những thời điểm, như bây giờ chẳng hạn, khi đội trưởng đội tuyển Anh thấy mình như một kẻ không thể tha thứ đang đứng ở trung tâm sân khấu, khi dường như chẳng ai còn nhớ quá khứ, và phủ định anh một cách ngu ngốc. Họ thậm chí còn không nhớ những bài học của tháng trước thôi, khi tiền đạo của Tottenham nhận giải thưởng Chiếc giày vàng lần thứ ba ở Premier League”.
“Đối với Kane, điều đó không quan trọng. Ồn ào chẳng là gì. Chúng như việc bỏ lỡ một cơ hội không ảnh hưởng đến anh ta hay báo hiệu một thời kỳ hoang mang, như anh ta đang trải qua ở EURO 2020 – đó là việc không có bàn thắng qua trận đấu cho tuyển Anh đến giờ và chỉ có một cú sút trúng đích. Bởi một trong những phẩm chất tốt nhất của Kane là, không giống như nhiều tiền đạo khác, anh ấy không phải là cầu thủ tự tin” – Roney kết luận.
Để hiểu nhận xét này, hãy đọc qua vài dòng tự bạch của Kane trên trang Player Tribune, về khoảnh khắc thất vọng đầu tiên trong cuộc đời chơi bóng của anh:
“Tôi đang chơi cho đội trẻ của Arsenal vào thời điểm ấy. Một ngày nọ, khi tôi tám tuổi, tôi đang trên đường đến công viên chơi bóng với bố tôi, và ông lập tức nói: “Cha phải nói với con một chuyện”. Tôi hỏi, “Vâng, gì vậy cha?” Sau đó, tôi nhớ ông ấy đã choàng tay qua vai tôi và nói: “Chà, Harry, Arsenal đã thải loại con”.
“Tôi thực sự không thể nhớ lại cảm xúc của mình vào lúc đó. Thành thật mà nói, tôi không thực sự hiểu nó có ý nghĩa là gì. Tôi còn quá nhỏ. Nhưng tôi nhớ bố tôi đã phản ứng thế nào và điều đó khiến tôi cảm thấy thế nào. Ông ấy không chỉ trích tôi. Ông ấy không chỉ trích Arsenal. Ông ấy thậm chí còn không đặc biệt bận tâm về chuyện đó chút nào. Ông ấy chỉ nói, “Đừng lo lắng, Harry. Chúng ta sẽ tập luyện chăm chỉ hơn – và chúng ta sẽ tiếp tục và tìm một câu lạc bộ khác, được chứ?”
“Rất nhiều ông bố, nếu họ mong muốn con trai mình thành cầu thủ chuyên nghiệp… họ sẽ phản ứng hơi khác, tôi cho là thế. Nhưng với bố tôi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả - ông ấy không bao giờ gây áp lực cho tôi. Ông ấy luôn tích cực như vậy. Câu kinh điển của ông ấy, trong bất kỳ tình huống nào, là “Vậy thì hãy bắt đầu thôi nào” – Kane hồi tưởng.
Kane đơn giản không hẳn là một cầu thủ tự tin, vì xuất phát điểm của anh không tốt. Anh không phải một thần đồng, hay một tài năng rõ ràng. Kane bị Tottenham đem đi cho mượn liên tục trong hai năm, và từng tuyệt vọng đến mức phải tự hỏi mình xem liệu “có cơ hội nào ghi được chỉ một bàn ở Premier League hay không”. Tại Leicester, khi ấy còn đang chơi ở Championship, Kane nhớ lại rằng anh không thể hòa nhập với các đồng đội mới, và đã ngồi trong phòng kín để lại tự chất vấn: “Nếu tôi không thể chơi cho Leicester ở Championship, thì làm thế nào chơi nổi cho Spurs ở Premier League?”
Thành trì của ký ức
Thêm một lần nữa, Kane nói với cha mình: “Tôi bảo cha rằng tôi muốn ra đi. Đó sẽ là một sai lầm khủng khiếp, nhưng tôi thực sự nghi ngờ bản thân mình. Cha tôi lại bảo, “Nhìn này, tiếp tục làm việc – tiếp tục làm. Tiếp tục với nó đi, và mọi thứ sẽ ổn thôi”.
Lần tìm lại những khoảnh khắc từ lần cuối tự hỏi mình ấy cho đến giờ trong sự nghiệp của Kane, chúng ta thấy không ít lần anh bị nghi ngờ, nhưng hầu hết là từ bên ngoài. Không còn những cuộc tự chất vấn từ bên trong nữa. Hai lần động viên của người cha vào những lúc khó khăn nhất, dường như có tác động sâu sắc đến ý chí của Kane.
Trước trận đấu quyết định vào thứ Ba với đội tuyển Đức, ký giả Roney mô tả rằng Kane không có vẻ gì quá lo lắng quá, rằng anh “ngồi dưới chiếc ô che bàn ăn ngoài trời, trú cơn mưa phùn tại St George’s Park (nơi đóng quân của tuyển Anh). Sự tự chủ rất dễ dàng, tự nhiên và yên tâm”.
Lý do? “Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên mọi người nghi ngờ tôi trong sự nghiệp. Đó là một phần của bóng đá” – Kane nói với Guardian. “Tôi thường nói rằng với tư cách là một tiền đạo bạn sẽ trải qua nhiều khoảnh khắc tuyệt vời nơi bạn ghi bàn mỗi trận, mọi thứ bạn chạm vào đều thành bàn thắng và sau đó có một số thứ không theo ý bạn nữa… và đó có thể là những gì đã diễn ra từ đầu giải đến giờ”.
Kane không đọc bất cứ thứ gì viết về anh, và mạng xã hội anh thường truy cập vào chỉ là Instagram, nơi có nhiều hình ảnh hơn là ý kiến chỉ trích: “Tôi có thể chơi 10,15 trận mà không ghi bàn, nhưng hãy cho tôi cơ hội và tôi sẽ trở lại là chính mình để ghi bàn”.
Kane có vẻ đã quen với những điểm yếu của mình, rằng anh có thể không hẳn là một tiền đạo xuất chúng lúc nào cũng tạo ra những phép màu, nhưng là một cậu bé đã sống với những ánh mắt nghi ngờ ném vào bản thân từ lúc khởi đầu. Đã tự dằn vặt, chất vấn, và vượt qua nó bằng một thái độ đã được thử lửa và tự tìm lại cân bằng cho chính mình.
Đêm thứ ba, những ánh mắt nghi ngờ sẽ vây lấy anh với áp lực lớn hơn bao giờ hết, nhưng sự bình thản hiện tại đơn giản là được hun đúc từ bên trong, bằng những ký ức vững chắc. Đêm thứ ba, mỗi khi bỏ lỡ một cơ hội và cảm thấy có nguy cơ bị áp lực từ các khán đài nuốt chửng, Kane có thể trú ngụ trong ký ức của riêng anh, vào những khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, nơi một cú vỗ vai của người cha cũng có thể tạo ra một thành trì trong trái tim: “Bắt lại thôi, và hãy tiếp tục nào”.
Đêm thứ ba, ngay cả khi bàn thắng không đến, Kane vẫn sẽ giữ được sự bình thản của mình.