ĐT Đan Mạch: Thùng thuốc nổ sẽ vô địch?
Chủ nhật, 04/07/2021 14:33 (GMT+7)
Câu chuyện của Christian Eriksen đã làm nhiều người lầm tưởng rằng Đan Mạch chỉ có tinh thần thi đấu, được thổi bùng lên sau một tai nạn. Nhưng đội bóng này vốn là một tập thể mạnh với lối chơi có đẳng cấp cao nữa.
Hiểu lầm về Đan Mạch
Thường thì các câu chuyện thể thao hay được khái quát rất nhanh: Nói đến Đan Mạch là chúng ta không xếp vào dạng ứng viên vô địch. Một bình luận viên truyền hình thậm chí còn không biết Kasper Dolberg là ai, trước khi anh tung ra cú cứa lòng tuyệt đẹp vào lưới xứ Wales. Sau sự cố của Eriksen đi kèm thất bại ở lượt trận ra quân của Đan Mạch, có lẽ nhiều người nghĩ rằng EURO đã kết thúc với họ. Thủ lĩnh lối chơi bị trụy tim và đội bóng sốc đến độ đã thua một Phần Lan có đẳng cấp kém hơn. Kiểu vậy.
Sau khi Đan Mạch bất ngờ tiến sâu, dù họ có chơi tốt đến đâu đi chăng nữa, thì mọi câu chuyện được kể trên báo dường như vẫn chỉ tập trung vào một nguyên nhân: đá vì Eriksen. Rằng sự cố của người cầm chịch lối chơi đã khiến các đồng đội có thêm ý chí quyết đấu để gây hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Câu chuyện này dễ dàng được chấp nhận, vì chúng ta thường không để ý những câu chuyện khác của đội tuyển Đan Mạch, vốn không được khai thác nhiều, nhưng vẫn diễn ra, một cách bền bỉ.
Hãy nhìn lại trận thắng CH Séc đêm qua: đó không chỉ là chuyện tinh thần. Đấy là kết quả của lối chơi có tính toán và ý đồ. Đan Mạch chủ động khoét vào hai biên của Czech, với sự tích cực di chuyển ra gần biên của hai tiền vệ trung tâm Delaney – Hojbjerg, và các tiền đạo cánh đứng rất cao. Khi đội tuyển Séc thay người trong hiệp hai để lấy lại thế chủ động và đặc biệt chú ý tấn công trung lộ, ông Hjumand cũng lập tức gia cố lại tuyến tiền vệ, đồng thời đưa tiền đạo có độ càn lướt cao là Poulsen (thay Dolberg) vào để chơi phản công, cũng như gây áp lực cho các hậu vệ Séc.
Để tiến vào bán kết gặp đội tuyển Anh, đội tuyển Đan Mạch đã tự “sửa chữa” lại lối chơi không có Eriksen, qua từng trận đấu. Họ đã dọa cho Bỉ sợ mất mật, trước khi phẩm chất ngôi sao của Kevin De Bruyne giúp “Những con quỷ đỏ” thoát hiểm. Đến trận thắng Nga 4-1, Đan Mạch hầu như đã quên đi ảnh hưởng của Eriksen: họ thoải mái triển khai bóng trên toàn mặt sân, với biên độ đội hình mở rất rộng, và đặc biệt nguy hiểm ở hai cánh.
Đến khi họ đánh bại Séc, chúng ta đã cảm nhận được đẳng cấp của đội tuyển Đan Mạch, với dàn cầu thủ đồng đều và những miếng đánh nhuần nhuyễn của quá trình huấn luyện bài bản. Delaney – Hojbjberg là cặp tiền vệ trung tâm hàng đầu của EURO lần này, trong khi Dolberg còn cơ hội cạnh tranh trên BXH Vua phá lưới. Braithwaite là chuyên gia một-chọi-một ở biên, và Maehle là một “chân tạt” siêu hạng (hôm qua, cú tạt má ngoài của anh cho Dolberg ghi bàn thực sự là một siêu phẩm).
Những cầu thủ hàng đầu này đã bị đánh giá thấp, và họ càng trở nên nguy hiểm hơn, trong một hệ thống mà dường như mọi người đều hiểu rõ vai trò của mình, và HLV mong đợi điều gì ở họ.
Sẽ vào ít nhất đến chung kết?
Có một nhân vật sẽ được nhắc đến nhiều sau giải đấu lần này: Kasper Hjulmand, người suýt nữa đã theo đuổi triết học, nếu không trót đam mê bóng đá. Ông am hiểu chính trị, nghệ thuật, và thích đọc sách. Hjumand quyết định trở thành HLV sau khi sự nghiệp thi đấu kết thúc vì một chấn thương đầu gối.
Bản sắc là điều rất quan trọng trong triết lý của Hjulmand: ông đã dành một năm ròng chỉ để nghiên cứu xem những tập thể đã thành công như đội tuyển Đức hay Liverpool đã làm gì. Ông nói với tờ Berslingke của Đan Mạch: “Điều quan trọng là người Đan Mạch phải nhìn thấy mình trong đội bóng này. Nếu chúng ta muốn tìm ra lợi thế cạnh tranh trong vai trò một quốc gia nhỏ bé, chúng ta phải hiểu ta là ai”.
Trong gần hai năm dẫn dắt đội tuyển Đan Mạch, Hjulmand đã không ngại việc thử nghiệm những “tân binh”, như Mikkel Damsgaard hay Andreas Skov Olsen. Ông cũng liên tục luân phiên giữa hai sơ đồ ba và bốn hậu vệ, và đặc biệt chú ý đến kịch bản của ba phần tư cuối trận: “Phần cuối của một trận đấu thật sự rất, rất quan trọng”.
Đan Mạch có sự chuẩn bị kỹ lưỡng và tỉ mỉ tương đương một câu lạc bộ, với một triết lý rõ ràng. Họ cũng đã có những bài học, sau cú hút chết ở vòng bảng. Họ đã có kinh nghiệm khi đối mặt với các ngôi sao có khả năng quyết định trận đấu như De Bruyne chẳng hạn. Và họ cũng có những khoảnh khắc cho thấy đẳng cấp xử lý đạt trình độ hàng đầu thế giới, từ những cầu thủ hiện có.
Giờ thì hãy nói về Eriksen, người được nhắc đến còn nhiều hơn đội tuyển anh khoác áo ở EURO lần này: khi các đồng đội đứng quây lại để bảo vệ anh trước những ống kính truyền hình trận gặp Phần Lan, cũng như dành tặng chiến thắng cuối cùng ở vòng bảng cho tiền vệ của Inter Milan, chúng ta hiểu rằng tập thể này có sức mạnh tinh thần tốt đến thế nào. Họ không đơn thuần là những cầu thủ giỏi. Họ là những con người đoàn kết, cương trực, và chơi “đẹp”.
Trước trận đấu quan trọng với Séc, HLV Hjumand nhắc lại: “Bạn không thể chơi bóng với nỗi sợ hãi. Chúng tôi sẽ chơi với trái tim của Eriksen một lần nữa. Anh ấy vẫn là trái tim của đội bóng và với trái tim không sợ hãi ấy, chúng tôi sẽ lại ra sân và cống hiến tất cả vào ngày mai”.
Nếu bóng đá là một môn thể thao đối kháng đơn thuần chỉ dựa vào sức mạnh và danh tiếng, thì chúng ta chỉ cần những vận động viên đã được thừa nhận về trình độ, có tài năng và thể chất hơn người. Nhưng vì bóng đá bao gồm rất nhiều điều vượt qua sự khái quát đơn giản ấy, một tập thể chiến thắng cũng thường là một tập thể có những cầu thủ toàn diện, với tư cách một con người: họ có nghị lực, sự hiểu nhau, gắn kết trước khi bước ra sân. Quả bóng khi ấy chỉ là phương tiện cho một tập thể nói chung “ngôn ngữ” và phiên dịch ý chí của họ, dưới hình hài một đội bóng.
Những điều này không “sinh ra” sau sự cố Eriksen. Nó đã có sẵn trong danh tính của đội tuyển Đan Mạch đến EURO lần này. Đau đớn hay mất mát chỉ là những cánh cửa để họ có thể nhìn sâu hơn vào bản ngã của mình. Bản ngã của những cầu thủ không hẳn coi bóng đá chỉ là một môn thể thao đã đem lại cho họ tiền bạc và danh tiếng, mà còn như là một phương tiện nói lên đam mê sống của họ.
Có một điều thật trùng hợp với cú sốc Eriksen ngày hôm nay và nỗi đau mất mát của một thành viên đội Đan Mạch vô địch EURO 1992: Kim Vilfort đến giải năm ấy trong tâm trạng nặng trĩu vì căn bệnh máu trắng của cô con gái 7 tuổi. Sau hai lượt trận vòng bảng chỉ kiếm được 1 điểm (hòa Anh và thua Thụy Điển), Đan Mạch buộc phải thắng Pháp mới có thể đi tiếp. Bệnh tình của cô con gái Line bỗng trở nặng, và Vilfort buộc phải xin phép ban huấn luyện được trở về Đan Mạch sớm.
Rất bất ngờ là Đan Mạch lại thắng Pháp, bằng bàn thắng muộn của Lars Elstrup. Tiến vào bán kết, họ sẽ gặp Hà Lan. Vilfort không định quay trở lại, nhưng chính vợ và con anh đã động viên tiền vệ này trở lại EURO để chơi trận bán kết. Anh là người sút vào quả thứ tư trong loạt đấu súng loại Hà Lan. Sau thắng lợi lịch sử ở bán kết, Vilfort quay trở lại Đan Mạch, và một lần nữa, chính cô con gái đang nguy kịch của anh đã thuyết phục tiền vệ này đá nốt trận chung kết.
Và trong trận gặp Đức, cú sút chìm chân trái của Vilfort đã ấn định thắng lợi 2-0 cho Đan Mạch. Từ một kẻ ngoài rìa, họ trở thành nhà vô địch châu Âu, với nhát chém quyết định của một người đang mang nỗi buồn lớn. Chỉ vài tuần sau khoảnh khắc phi thường này, con gái của Vilfort qua đời.
Nhưng cô bé dũng cảm ấy đã cho chúng ta thêm thật nhiều cảm hứng. Bây giờ ngồi kể lại câu chuyện này, mọi thứ chỉ giống như một sự kiện nhỏ, nhưng độc giả hãy thử nghĩ sâu hơn: có những lúc, chúng ta coi thường cái chết thật, và chỉ vì một trận đấu bóng mà thôi. Vilfort hoàn toàn có thể đã lỡ cơ hội ở bên con gái những ngày cuối đời, chỉ vì một trận bóng, dù là một trận chung kết đi chăng nữa.
Hôm nay, đội Đan Mạch cũng đã không buông xuôi, sau một khoảnh khắc kinh hoàng ở trận ra quân, để đi đến tận bán kết. Không phải họ đã bỏ được nỗi buồn và thậm chí là sợ hãi lại phía sau. Tôi tin là họ vẫn đi đến đây với đầy đủ những gánh nặng ấy. Nhưng một trận bán kết, hay thậm chí chung kết không còn đơn thuần là một trận bóng nữa, với những cầu thủ như vậy. Được chơi đến trận cuối cùng là cách cuộc sống này sẽ phiên dịch ý chí của họ, sau những gì đau đớn đã trải qua.
Và vì điều này, tôi rất muốn họ đi tận cùng con đường ấy. Hàng triệu người sẽ xem lại hành trình này, và có thể nghĩ về nó, không chỉ với tư cách một chiến thắng thể thao.