Đội Ý vô địch EURO: Nhà vô địch không hoàn hảo
Thứ hai, 12/07/2021 14:25 (GMT+7)
Lối chơi của đội tuyển Ý có lẽ vẫn còn là một công trường vẫn chưa hoàn thiện, nhưng bản lĩnh thi đấu đã giúp họ khỏa lấp những thiếu hụt để "truy cập" vào lối tắt đến chức vô địch.
Đội Ý không hoàn hảo
Đêm qua, dưới sức ép của 6 vạn khán giả Anh, Ý đã chơi một trong những hiệp một tệ nhất kể từ đầu giải: họ mất tập trung quá sớm và bị dẫn trước, rồi hoàn toàn thiếu ý tưởng đưa bóng vào một phần ba cuối sân của đối phương. Những pha chuyền bóng của các tiền vệ Ý hoàn toàn không mở ra những khoảng trống, thậm chí còn khiến họ nhiều lần rơi vào thế bị phản công và may mắn mới không thua thêm.
Ý cũng thiếu những con bài thật sự xuất chúng, ngoài sự năng nổ đơn độc của Federico Chiesa. Xuất phát với đội hình ba trung vệ và cặp tiền vệ trung tâm năng nổ "quét dọn", Anh đã khóa được các ngòi nổ quan trọng nhất của đội Ý, và có thời điểm khiến các cầu thủ áo Thiên thanh chuyền bóng loanh quanh mất vài ba phút, nhưng không tài nào giữ được bóng để phối hợp ở phạm vi gần vòng cấm.
Nhưng khoảng thời gian từ khi hiệp hai bắt đầu cho đến lúc kết thúc loạt penalty, nếu hình dung mỗi đội có một bình đựng ý chí thi đấu, thì trong khi đội Anh cứ vơi dần dù đang đá sân nhà, thì Ý ngày càng mạnh mẽ, và nguy hiểm hơn. Nửa cuối hiệp hai, chính họ mới là đội muốn kết thúc số phận trận đấu ngay trong 90 phút, và nếu Chiesa không bị chấn thương, Jordan Pickford có lẽ đã phải vất vả hơn.
Sĩ khí ở Wembley đã được đốt lên từ rất sớm với cú vô lê nửa nảy tuyệt hảo của Luke Shaw, nhưng kể từ đó trở đi, Anh đã lùi quá sâu và để người Ý đốt lên ngọn lửa xanh của họ. Sau bàn san bằng tỉ số 1-1 của Leonardo Bonucci, Anh thậm chí có dấu hiệu bị "cóng" trên sân nhà. Có những quân bài đa dạng hơn nhiều trên ghế dự bị, HLV Gareth Southgate gần như đứng nhìn đội bóng của mình bị lôi theo những ý đồ của các cầu thủ Ý.
Gần cuối trận, có một hình ảnh dường như đã nén cả trận đấu vào đó: Bukayo Saka mới vào sân, bứt tốc ở biên, và nếu vượt qua nốt Giorgio Chiellini, anh có thể đối mặt với Gianluigi Donnarumma. Rất thản nhiên, trung vệ kỳ cựu của Juventus đưa tay giật ngã tiền vệ trẻ đang cố vượt qua mình, như giật đứt một cái rèm cửa. Một cú kéo cần thiết để tránh bàn thua, nhưng cũng hàm ý màu sắc "dằn mặt". Thô nhưng mà thật. Đấy là thẻ vàng duy nhất của anh ở EURO lần này, vào khoảnh khắc đội Ý cần nó nhất.
Khi Chiellini ôm lấy Jordi Alba và luôn mồm kêu "thằng dối trá" với nụ cười thoải mái không do dự trước loạt 11 mét ở bán kết, một nhà tâm lý học thể thao đã bình luận trên The Athletic rằng trung vệ của Ý đang thể hiện hành động của một cá thể alpha, những cá thể thống trị của một đàn. Chiellini là một trong những người chật vật nhất với lối đá luân chuyển bóng nhanh dựa trên các đường chuyền ngắn của đội Ý: anh không phải một người có cái chân “ngoan” như Bonucci, nhưng anh là cái lõi thép của tập thể này.
Không biết cú “giật rèm cửa” ấy có mối liên hệ gì đến tinh thần Saka và tuyển Anh sau đó hay không, nhưng kể từ đó, đội Ý chơi như thể họ nắm số phận trận đấu rồi. Ở vùng xám trên sân, những người Thiên thanh đã phất cờ tại đấy, trong một khoảnh khắc nào đó rất giống với sự bẩn thỉu, nhưng nhìn ở lăng kính khác thì lại là bản lĩnh, sự lọc lõi, những phẩm chất ưu việt trong thể thao đối kháng.
Đội Anh, ngược lại, càng về cuối càng không dám tấn công nữa, và các khán đài tràn ngập màu trắng lẫn sĩ khí ở hiệp một đã bắt đầu để cho ngọn lửa ấy tan dần vào thinh không. Ý cầm bóng và chơi với một thái độ bình thản đến trịch thượng: nhử cho cầu thủ Anh lao lên, rồi chuyển hướng và chuyền. Không có gì xảy ra ở đây. Ý đã chuyền loanh quanh khiêu khích như thế trong phần lớn hiệp phụ, nhưng Anh cũng không dám xông lên cướp bóng, dù đây là “đất” của họ.
Con đường khốc liệt
Cuối hiệp phụ, khi HLV Gareth Southgate tung Marcus Rashford và Jadon Sancho vào sân, ai cũng hiểu đội Anh đã chuẩn bị sẵn kịch bản này, và có thể đã tập đá luân lưu “nát nước”. Nhưng đến chấm phạt đền, khi câu chuyện chuyên môn chỉ còn là thứ yếu, Anh đã cho thấy họ đã thua thiệt về bản lĩnh ra sao.
Ý đá hỏng đến hai quả vì sự hồi hộp của Belotti và sự cẩu thả của Jorginho, nhưng Anh còn tệ hơn, sút hỏng ba lần ngay trên sân nhà, với cú “khóa đuôi” của Saka, người đã có dấu hiệu rối loạn trong hiệp phụ. Anh thẫn thờ nhiều lần trên sân, đỡ hỏng, chuyền lỗi, và di chuyển như thể Wembley đang là một vũng lầy. Cầu thủ của Arsenal đã bị “tâm lý” thấy rõ, và lần này không có ai giật anh ngã xuống. Anh tự bắn vào chân mình.
Khi trận đấu càng đi sâu đến những giai đoạn khốc liệt nhất, như loạt đấu súng chẳng hạn, thì sức mạnh cạnh tranh ở “vùng xám” sẽ có yếu tố quyết định. Trên chấm 11 mét, Donnarumma là một người như vậy: mới 22 tuổi, nhưng người gác đền của AC Milan đã có kinh nghiệm của một tuyển thủ lão làng. Bắt chính cho tuyển Ý từ khi mới 17 tuổi 189 ngày, anh đã nhanh chóng trở thành trụ cột của đội tuyển Thiên thanh dưới thời ông Mancini. Đêm qua, Donnarumma từ chối 2 quả phạt đền.
Và phải nhắc đến cả Bonucci, người đã cùng Chiellini đứng vững trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của hai trận gặp Tây Ban Nha và Anh, với những quyết định chính xác chỉ trong gang tấc, trước những cầu thủ trẻ khỏe và nhanh hơn mình rất nhiều. Khi các chân sút của đội bế tắc, thì anh là người quân bình tỉ số. Khi Ý cần người xốc lại tinh thần sau cú đá hỏng của Belotti, Bonucci đã thực hiện thành công lượt đá của mình, với một thái độ tự tin tuyệt đối. Marcus Rashford đá hỏng cùng lượt đó và mọi chuyện xoay chiều.
Giải mã thành công những trận đấu khó nhất ở EURO lần này, như là Tây Ban Nha hay Anh ngay ở Wembley vừa qua, Ý đã trải qua 34 trận bất bại, thắng 28, hòa 6, ghi 87 bàn và chỉ thủng lưới 7 lần. Nhưng chuỗi trận ấn tượng này không chỉ có thành tích chuyên môn: Ý chưa đủ sức mạnh để áp đảo bất cứ đối thủ nào, vào bất kỳ thời điểm nào họ muốn. Nhưng bằng một cách khó tin nào đó, họ vẫn đứng vững, và thậm chí đánh bại những kẻ mạnh hơn, có nhiều lợi thế hơn, bằng nhiều mồ hôi hơn, ý chí, và tất nhiên, cả may mắn nữa.
Cuộc cách mạng của đội tuyển Ý lúc này, trong một hành trình định danh lại nền bóng đá, đã đối mặt với những phút giây khốc liệt, khi thành quả của nó hoàn toàn có thể bị phủ nhận sạch trơn vì những gì đã diễn ra trong vài tích tắc nghiệt ngã của bóng đá (hãy nhìn Southgate và đội tuyển Anh đã trải qua phán xét thế nào). Nhưng bằng một cách nào đó, đội Ý đã vượt qua được. Dù có lúc đã phải chơi dưới cơ hoàn toàn như trận gặp TBN, hay bị dội một gáo nước lạnh tại sào huyệt đối thủ như trận gặp Anh. Dù đội bóng này không có nhiều cầu thủ siêu sao, và có lúc đã ở bên bờ vực của thất bại.
Nhưng số phận đôi khi vẫn mỉm cười như thế đấy, và chứng kiến những ngoại lệ kiểu vậy, chúng ta vẫn có thể yên tâm rằng dù bóng đá có nghiệt ngã như thế nào, thì trên lằn ranh mong manh của nó, vẫn có những kẻ thách thức không hoàn hảo, nhưng vẫn có thể chạm đến trời xanh. Ông Mancini và các cầu thủ của mình đã làm được điều mà rất nhiều những tập thể vĩ đại hơn đã thất bại: đạt được một cột mốc mà tất cả đều phải thừa nhận, để biết rằng họ vẫn đi đúng đường.
Sau đêm nay, khi những tranh cãi và ồn ào qua đi, khi những chiếc huy chương được cất vào ba lô và những gì đã trải qua đã đủ để họ thấm thía rằng kết quả là thứ vô thường đến thế nào, các cầu thủ Ý sẽ nghỉ ngơi, và nghĩ về một hành trình mới. Về những điều họ muốn trở thành. Về một thứ bóng đá mới. Về những thứ sẽ ám ảnh họ, mà một giải đấu lớn sẽ ghi lại sống động nhất những khoảnh khắc hạnh phúc này, nhưng sẽ không bao giờ là đủ, để chứa những gì họ đã, đang và sẽ trải qua. Cùng với nhau.