Đan Mạch: Nỗi đau của người trưởng thành
Thứ năm, 17/06/2021 08:21 (GMT+7)
Bệnh viên nơi Christian Eriksen đang điều trị nằm không xa sân Parken. Khi 25.000 người hâm mộ Copenhagen trở lại nơi này để cổ vũ cho đội nhà trong cuộc đọ sức với Bỉ, Eriksen thậm chí có thể nghe được tiếng huyên náo. Cảm giác nằm bất lực một chỗ quả thật là một nỗi đau, nhưng Eriksen không phải người duy nhất của Đan Mạch trải qua điều tồi tệ này.
Chứng kiến những giây phút sinh tử của người đồng đội thân thiết không phải một trải nghiệm nên trải nghiệm. Dù rằng Eriksen đã ổn định nhưng việc biết rằng anh đã "chết lâm sàng" còn là một thông tin kinh khủng hơn nữa khi các cầu thủ Đan Mạch đọc trên báo chí.
Chính HLV Kasper Hjulmand đã thừa nhận sai lầm khi để các cầu thủ tiếp tục thi đấu trận gặp Phần Lan dù tâm trí của họ vừa có một chuyến phiêu lưu không ai mong muốn.
"Thật khó cho các cầu thủ, họ thậm chí còn không biết rằng người bạn thân có qua khỏi hay không. Tôi nghĩ rằng chúng tôi không nên thi đấu tiếp như vậy và quá sai khi để chính các cầu thủ tự quyết định. Tôi thực sự tự hào với cách thế giới phản ứng với chuyện này. Phần lớn là về tiền, nhưng ngày hôm đó, chúng ta mới thực sự thấy bóng đá là như thế nào: Lòng trắc ẩn và tình yêu".
Không bao giờ nên dày vò cảm xúc. Nhưng dùng cái mác chuyên nghiệp để bắt con người hành xử như những cái máy đang là thực tại của xã hội ngày nay. Simon Kjaer - người đội trưởng bản lĩnh, dũng cảm, kiên cường mà báo chí tung hô, cũng không thể mãi cứng rắn. Anh chỉ đá thêm được 20 phút trước khi rời sân. Wass và Delaney - những người đứng trong vòng tròn nhân ái hôm đấy, cũng ra nghỉ sau đó vài phút.
Họ phải hoàn thành trận đấu chỉ để thỏa mãn quy trình giấy tờ, hoặc rằng nếu không thi đấu tiếp thì sẽ bị xử thua 0-3 - như lời tiết lộ của huyền thoại Peter Schmeichel. Bóng đá bị đóng hộp trong những nhà máy công nghiệp và trả lại cho người hâm mộ một món ăn đậm mùi kim loại.
Giờ đây, 5 ngày sau tai nạn của Eriksen, Đan Mạch đã sẵn sàng để thi đấu tiếp chưa? Đây là một câu hỏi không có cơ sở để trả lời vì vấn đề tâm lý không phải thứ lộ thiên. BLĐ Đan Mạch bây giờ nhạy cảm với mọi yếu tố, họ thật sự sợ những cầu thủ còn lại cũng mang nỗi đau của Eriksen.
Thế mới có chuyện tuyển Đan Mạch không dám tập ở sân Parken trong 5 ngày qua. BLĐ chỉ dám tổ chức những chuyến xe bus đưa cả đội đi vòng quanh sân, cho cầu thủ nhìn lại cảnh vật và cố gắng quên đi chuyện cũ. Tất cả họ đều đang cố gắng không quá khắc nghiệt với cảm xúc, một sự sửa sai dẫu muộn còn hơn không sau màn tra tấn vào cuối tuần trước.
Biến đau thương thành sức mạnh là một khẩu hiệu phổ biến trong những hoàn cảnh như thế này. Nhưng với rất nhiều cầu thủ Đan Mạch, EURO 2020 với họ đã kết thúc. Truyền thông bản địa loan tin HLV Hjulmand thậm chí đã phải hỏi xem cầu thủ nào đủ sức ra sân trong trận gặp Bỉ. Hjulmand ưu tiên tính tự giác, chứ không đặt nặng vấn đề chiến thuật nữa.
Câu chuyện giữa Đan Mạch và các kỳ EURO luôn đặc biệt như vậy. Năm 1992, HLV Richard Moller Nielsen từng khắc nghiệt đến mức khiến cho ngôi sao lớn nhất lịch sử Đan Mạch là Michael Laudrup không thèm tham dự EURO, nhưng rốt cuộc Những chú lính chì lại lên ngôi vô địch với thứ bóng đá khô khan của Nielsen.
Sau 29 năm, HLV đương thời của Đan Mạch, Hjulmand cũng không thể có sự phục vụ của những cầu thủ tốt nhất, nhưng lại vì ông quá nhân văn. Và với một người như vậy, chuyến phiêu lưu của Đan Mạch tại EURO 2020 không còn nặng sức ép thành tích. Với họ, hạnh phúc thực sự là một hành trình đi cùng với nhau, chứ không phải đích đến.
Trước mặt Đan Mạch là một chướng ngại quá khó vượt qua, kể cả khi họ mạnh mẽ nhất. Nhưng chí ít, trận đấu với Bỉ sẽ không chỉ là những màn tranh cướp quả bóng để làm trò giải trí. Các cầu thủ Bỉ đã thống nhất với nhau rằng họ sẽ dừng bóng ở phút thứ 10 để tri ân Eriksen.
Sau trận đấu, Romelu Lukaku sẽ đến bệnh viện để thăm người bạn thân của mình. Kết quả trên sân Parken có ra sao cũng chỉ là dư vị phụ, Lukaku luôn quan tâm tới những người thân xung quanh và anh chưa bao giờ bỏ Eriksen khỏi tâm trí kể từ lúc chuyện xảy ra.
Sau 5 năm ngày, rốt cuộc Đan Mạch cũng có nhiều hơn các lý do chính đáng để tập trung vào một trận bóng. Đây là trải nghiệm của những người trưởng thành: Trải nghiệm nỗi đau!