Bong da Viet Nam
Gửi bài
back-to-top
Esports Liên minh huyền thoại

Con đường của Gumayusi

Thứ tư, 25/05/2022 09:05 (GMT+7)

Trước khi ván 4 của trận chung kết LCK mùa Xuân 2022 với Gen.G diễn ra, cả đội tôi đã phải vật lộn với những triệu chứng của Covid-19. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi lại thấy ổn. Tất cả mọi người đã làm hết sức mình để giữ năng lượng. Chúng tôi chỉ còn cách chiến thắng 1 ván đấu duy nhất, 1 ván đấu cuối cùng để khép lại mùa Xuân một cách trọn vẹn với thành tích 20-0. Chúng tôi ho rất nhiều và cảm thấy kiệt sức, nhưng tất cả đều hiểu rằng bản thân đã đến gần với chức vô địch đến mức nào rồi.

Khi đó tôi nhớ rằng Oner đã nói: “Một ván, chỉ một ván nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi”.

Cả đội tôi, cũng như tất cả mọi người trong tổ chức, đều đã làm việc vô cùng chăm chỉ trong suốt mùa Xuân. Giờ đây, trước mắt chúng tôi không chỉ là một đội tuyển vô cùng mạnh mà còn là sự ốm yếu.

Faker nói: “Hãy chơi giống như cách chúng ta làm thường ngày. Hãy là chính mình”.

Gumayusi: 'Thi đấu ở T1 đồng nghĩa với việc bị kỳ vọng đè nặng trên vai' - Ảnh 2

Tôi nhớ như in khoảnh khắc này, bởi vào cái đêm mà chúng tôi vô địch và đạt được mục tiêu của mình, tôi đã ngồi và suy nghĩ về con đường này, cũng như những gì tôi đã bỏ ra để đi được tới đây.

Với cá nhân tôi, những gì khán giả thấy và nghĩ về cuộc đời của một tuyển thủ khi họ thấy chúng tôi trên sân khấu đôi khi không đúng hoàn toàn. Họ có thể nghĩ rằng mọi thứ trong đời tuyển thủ đều dễ dàng, hay chúng tôi luôn chơi tốt mọi trận đấu.

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như vậy đâu.

Có một điều mà bạn nên biết về tôi trước khi đọc tiếp: “Tôi tin vào bản thân mình”.

Và tôi luôn luôn tin vào chính mình.

Tôi vẫn còn nhớ rằng hồi 2019, tôi vừa mới trở thành thực tập sinh ở T1. Tôi muốn chứng tỏ bản thân mình với tổ chức và kiếm một vị trí trong đội hình thi đấu LCK. Vậy nên trong suốt 1 tháng liền, tôi chơi xếp hạng đơn không ngừng nghỉ. Mỗi ngày, tôi thức dậy vào buổi trưa, sau đó chơi tới 3 hay 4 giờ sáng. Tôi chỉ ngừng khi cần phải ăn hay đi vệ sinh.

Tôi mệt tới mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng tôi cũng biết rằng, nếu đã bước chân vào con đường chuyên nghiệp, tôi phải đưa kỹ năng của mình lên tầm cao mới.

Những người từng chơi xếp hạng đơn dù chỉ vài giờ đều biết rằng điều này thử thách tinh thần của bạn đến mức nào. Nhưng tôi chơi tới tận 12 tiếng mỗi ngày và trong 1 tháng liền. Cuộc sống của tôi gắn chặt với kết quả trận đấu. Tâm trạng của tôi thay đổi dựa trên màn trình diễn của bản thân mỗi ngày. Tôi đã cố gắng để hít thở không khí và nghỉ ngơi, nhưng tôi cảm giác rằng việc này đang làm lãng phí thời gian của mình. Bởi tôi thấy mình chẳng tiến bộ chút nào.

Khi tôi còn trẻ, tôi không chơi game theo cách chuyên nghiệp. Tôi chỉ đơn giản yêu thích game. Nhưng vào một vài năm trước khi kkOma đưa tôi tới T1, tôi đã chạm tới Top 10 ở máy chủ Hàn Quốc. Khi đó, tôi bắt đầu nhận ra rằng mình có thể làm nên điều gì đó tuyệt vời bằng cách này. Khi tôi đến T1, tôi bắt đầu nhận ra rằng mình có thể làm nên chuyện ở ngành này. Tôi thấy những tuyển thủ như Faker và Teddy có thể gánh cả đội, và những kinh nghiệm mà họ có, khiến tôi mong bản thân mình cũng làm được điều tương tự. Đó là lí do vì sao tôi có nhiều động lực để luyện tập và tiến bộ bất cứ khi nào tôi muốn.

Gumayusi: 'Thi đấu ở T1 đồng nghĩa với việc bị kỳ vọng đè nặng trên vai' - Ảnh 3
Thành công của Gumayusi được xây dựng từ những tháng ngày miệt mài luyện tập với cường độ không tưởng

Và tôi biết rằng tôi có thể trở nên giỏi hơn nữa.

Tôi có thể đạt được bất kỳ mục tiêu nào mà tôi đặt ra cho bản thân mình.

Khi tôi học lớp 9, trong kỳ nghỉ đông, bố tôi đặt cho tôi mục tiêu: Tôi có 1 tháng để đạt xếp hạng Thách đấu, hoặc tôi phải nghỉ chơi LMHT.

Anh trai tôi là tuyển thủ StarCraft chuyên nghiệp, nên bố mẹ tôi đều hiểu rằng tôi phải đánh đổi những gì để bước vào ngành công nghiệp Esports này. Bố tôi biết rằng, ngay cả khi tôi vẫn còn nhỏ, tôi vẫn phải chứng minh được rằng tôi có thể trở nên vĩ đại.

Vào cuối tháng đó, tôi chạm tới xếp hạng Thách đấu. Tôi lập tức khoe với bố. Và từ đó trở đi, ông ấy cũng tin vào tôi.

Tôi cảm thấy rằng những bước chân mà tôi đi, đều dẫn tôi tới con đường trở thành một xạ thủ tuyệt vời ở LCK.

Và đó cũng là lúc mà tôi đi tìm Joe Marsh, CEO của T1. Khi đó tôi vẫn còn ở trong đội trẻ của T1 năm 2020. Tôi nói với ông ấy, tôi tin rằng mình có thể đánh bại bất kỳ ai, và tôi muốn chơi ở LCK. Nhưng ở đội tôi, có rất nhiều tuyển thủ xuất sắc, thật khó để giành được một chỗ trong đội hình từ tay họ. Tôi hiểu quan điểm của Joe, nhưng tôi thực sự muốn thi đấu. Tôi nghĩ rằng rất nhiều khán giả Hàn Quốc biết rằng tôi có thể chơi ở những đấu trường khắc nghiệt nhất nữa. Và khoảng thời gian đó, tôi cũng bắt đầu nghe ngóng được rằng có nhiều đội khác muốn ký hợp đồng với tôi để thi đấu ở LCK.

Đây là một trong những khoảnh khắc quyết định cuộc đời tôi.

Có một phần trong tôi đã suy nghĩ đến việc tôi nên chuyển đến nơi khác.

Sau đó, tôi bàn bạc với gia đình rất nhiều, về những ưu điểm và nhược điểm của việc gia nhập một đội khác.

Có một cuốn tiểu thuyết mà tôi rất thích. Đó là “Tam quốc chí”, kể về một nhân vật tên là Lưu Bị. Trong một sáng thu mát mẻ, Lưu Bị tình cờ gặp một người phụ nữ già bên con suối. Bà hét lên: “Làm thế nào tôi có thể tự đi qua dòng suối xiết như thế này chứ? Đáng nhẽ phải có một thanh niên giống như anh đưa tôi qua”. Lưu Bị miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu, cõng bà ấy trên lưng để đi qua con suối. Tuy nhiên, khi sang tới bờ bên kia, bà ấy nói rằng mình để quên túi, nài nỉ Lưu Bị đưa bà ấy qua một lần nữa. Mặc dù lời thỉnh cầu này thật lố bịch, Lưu Bị vẫn đáp ứng. Sau cùng, bà ấy hỏi: “Vì sao cậu lại đồng ý đưa tôi qua lần nữa? Sao cậu không từ chối?”.

Lưu Bị trả lời một cách từ tốn: “Bởi chuyến đi thứ 2 là điều tạo nên sự khác biệt. Nếu tôi từ chối, mọi nỗ lực của tôi trong lần vượt suối đầu tiên đều trở nên vô nghĩa. Nhưng nếu tôi chấp nhận đi thêm 1 lần nữa, sự biết ơn đối với tôi của bà đã gấp đôi”. 

Với tôi, T1 là đội tuyển đầu tiên tôi chọn.

Khi tôi mới bước chân vào con đường chuyên nghiệp, tôi có rất nhiều sự lựa chọn giữa vài đội. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định sẽ ở lại T1. Bởi tôi biết rằng, lựa chọn ở lại của tôi sẽ khiến mọi thứ trở nên khác biệt. Bằng cách tin tưởng vào đội tuyển đầu tiên của mình, tôi hy vọng rằng tất cả những nỗ lực của mình sẽ không trở nên vô nghĩa, hay thậm chí là trả lại tôi gấp đôi những gì tôi bỏ ra. Tôi hy vọng mình có thể đạt được mục tiêu mà mình đặt ra: vô địch các giải quốc nội và quốc tế cùng T1.

Đó cũng là lý do vì sao cú vấp ngã lần trước của tôi trong kỳ CKTG ở Iceland khiến tôi vô cùng tổn thương. Rất khó để tôi chấp nhận sự thật rằng tôi đã thua cuộc trước DK ở ván 5 của trận bán kết. Tôi từng rất tự hào về bản thân khi có thể tiến xa như vậy. Và tất nhiên, khi chúng tôi thua, bầu không khí u sầu vây quanh cả đội. Thi đấu cho T1 đồng nghĩa với việc có rất nhiều kỳ vọng đặt lên đôi vai tôi. Tất cả mọi người trong đội đều hiểu. Và chúng tôi luôn khát khao việc hoàn thành những kỳ vọng đó.

Gumayusi: 'Thi đấu ở T1 đồng nghĩa với việc bị kỳ vọng đè nặng trên vai' - Ảnh 1
Cú "vấp ngã" của T1 ở CKTG 2021 tiếp thêm động lực cho Gumayusi cùng đồng đội viết nên trang sử mới

Những gì đã xảy ra ở Iceland có lẽ đã cho cả đội tôi rất nhiều động lực khi bước vào mùa Xuân năm nay. Chúng tôi cũng có sự ăn ý nhiều hơn. Có rất nhiều biến động trong đội hình hồi năm ngoái, và điều đó khiến chúng tôi khó bắt nhịp với nhau hơn. Nhưng giờ đây, tôi nhìn vào đội mình và phần lớn thời gian, tôi cảm thấy cả đội đang đi trên cùng một con thuyền. Đó là điểm mạnh lớn nhất của T1. Chúng tôi cố gắng thi đấu như một tập thể.

Tôi không chắc rằng liệu T1 có thể đạt được thành tích 18-0 một lần nữa trong mùa giải tới hay không. Nhưng việc làm được điều như vậy thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời. Chắc chắn chúng tôi sẽ có thể mỉm cười khi nhớ về kỷ niệm tuyệt vời này. Người hâm mộ của T1 đã khiến mùa Xuân thực sự đặc biệt. Sự ủng hộ của họ có ý nghĩa vô cùng lớn với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại có được sự ủng hộ từ nhiều người đến vậy. Đó là một thứ tình cảm vô cùng đặc biệt.

Tôi muốn đền đáp sự ủng hộ của họ bằng thành công ở Busan lần này.

Và cũng sẽ là dối lòng nếu tôi nói rằng chúng tôi chẳng mơ đến việc sang Bắc Mỹ tham dự CKTG.

Nhưng giờ đây, tâm trí chúng tôi đều đặt vào MSI.

Chúng tôi hiểu con đường phía trước khó khăn tới nhường nào.

Nhưng cuộc hành trình của tôi và cả đội đều đã bắt đầu từ lâu. Chúng tôi là những người có trách nhiệm đưa con thuyền cập bến cuối cùng.

TIN LIÊN QUAN

Nhận định bóng đá